Nỗi đắng cay của người vợ chờ chồng suốt thời gian dài.
Sau 4 tháng cưới, anh đi xuất khẩu lao động để xây dựng kinh tế gia đình, trong khi chị ở nhà chờ đợi và mang thai. Dù vất vả chăm sóc con và phụng dưỡng bố mẹ chồng, chị không phàn nàn, chỉ mong anh yên tâm làm ăn. Hai năm trôi qua, con gái đã được hơn một tuổi, chị vui mừng khi anh thông báo sẽ về thăm gia đình. Nhưng đêm đầu tiên gặp lại, anh không hề hứng thú mà chỉ mệt mỏi và ngủ say, khiến chị lo lắng dù vẫn hy vọng có thời gian để hâm nóng tình cảm.
Hai năm trôi qua, con gái chị đã hơn một tuổi. Khi nghe anh thông báo sẽ về thăm gia đình trong một tháng, chị rất vui nhưng cũng lo lắng vì anh không mấy quan tâm đến con. Dù chị nhường con cho anh bế, anh chỉ chơi một lát rồi bảo chị trông. Anh về nhà chị gần một tuần nhưng không sang thăm, bận đi nơi khác. Tình cảm vợ chồng ngày càng nhạt nhòa. Một hôm, khi chị gọi anh sang đón hai mẹ con nhưng anh không bắt máy, chị sốt ruột phóng xe về nhà. Vừa về, chị nghe anh nói chuyện vui vẻ qua điện thoại, nhưng khi thấy chị, anh lập tức tắt máy và trách chị ghen tuông. Tối đó, khi vào phòng, chị thấy anh đang nhắn tin và cười khúc khích với ai đó.
Chị không thể chịu đựng được nữa, lao vào giằng lấy điện thoại từ tay anh. Bất ngờ, anh để chị giành được. Những dòng tin nhắn hiện ra làm chị đau đớn: “Em à, hai mẹ con đã ăn cơm chưa? Anh nhớ em!” và nhiều lời lẽ âu yếm khác. Chị chìa điện thoại ra, nhưng anh gắt: “Đã bảo là bạn mà! Cô ghen tuông vớ vẩn thì cút ra khỏi nhà!”. Cục nghẹn đắng trong cổ họng chị không thể nuốt trôi. Hai năm chăm sóc con cái và phụng dưỡng gia đình anh, chị chỉ nhận lại sự vô tâm và phản bội. Chị như một cái bóng, không có thời gian cho bạn bè. Những đêm sau đó, hai vợ chồng nằm quay lưng, anh vẫn nhắn tin cho bồ mà không hề để tâm đến cảm xúc của chị.
Chị nhìn trần nhà, nước mắt chảy dài, cảm thấy như mình đang rơi vào địa ngục. Chồng chị lạnh lùng nói: “Tôi về vì gia đình, không phải vì cô!” Chị nhận ra không thể trông chờ gì ở anh nữa, nên quyết định viết đơn ly hôn. Tuy nhiên, bố mẹ chồng không đồng ý. Sau khi chất vấn, chồng chị khẳng định đứa bé kia không phải con anh. Mẹ chồng khuyên chị nên kiên nhẫn, cho rằng đàn ông xa vợ thường có người khác, nhưng nếu chị ở lại với gia đình, anh sẽ trở về. Chị chỉ biết khóc, không nói được gì.
Sau khi xin lỗi chị, anh hứa sẽ cắt đứt với cô gái kia và trở về đoàn tụ với gia đình sau một năm. Anh còn giấu giấy đăng ký kết hôn để chị không thể đơn phương ly hôn. Mặc dù chị biết anh luôn nghe lời bố mẹ và hy vọng anh sẽ quay về vì họ, nhưng chị vẫn đau lòng khi phải chấp nhận chuyện anh có người khác. Một đêm, chị giật mình tỉnh dậy thấy anh ra ngoài gọi điện, anh nói sẽ không ly dị ngay nhưng vẫn muốn chăm sóc bố mẹ, và khẳng định chị và con luôn là ưu tiên hàng đầu. Chị hiểu mọi chuyện và nhận ra đứa trẻ đúng là con của anh.
Anh đang âm thầm lợi dụng chị để phục vụ bố mẹ mình trong thời gian anh vắng mặt, như một ô sin không lương, và khi không cần nữa sẽ đá đi như một đồ vật cũ. Thật nghẹn đắng.


Source: https://afamily.vn/nghen-dang-nguoi-vo-dang-dang-o-nha-cho-chong-20140422041316922.chn